Hot Hot

loading...

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2016

Vất vả lắm anh mới tìm thấy em

Vất vả lắm anh mới tìm thấy em


Nhiều năm nay anh đã quen sống với cách không biết nhớ đến ai, quên cách mơ thấy người mình yêu trong từng giấc ngủ, cho đến khi gặp em.

Sài Gòn đang vào hạ, nơi những góc phố liêu xiêu mỗi chiều đợi chờ mưa rơi. Những chiếc bóng cứ ngả dài giữa nhập nhoạng ánh hoàng hôn, những hàng cây hoàng yến có hoa vàng ươm bắt đầu giăng mắc ngoài ngõ, những con phố ngày thường quen thuộc, giờ đây lại cảm nhận được những hương vị mới và khác lạ. Anh yêu cái cảm giác hiện tại, cảm giác tìm lại được chính mình, cảm giác yên bình đến tĩnh lặng đủ để cảm nhận mùi hương nồng nàn, dư vị ngọt ngào, nhịp đập của con tim, tâm hồn tươi trẻ và nụ cười luôn nở trên đôi môi. Nơi góc đường, anh biết mình đang có những hy vọng, ước ao khi ngày đang tắt.

Anh cũng như em đều có những niềm đau riêng không thể tan hết trong đời. Đau buồn nhiều lúc như viên đá lạnh, dù cho cuộc đời có nắng, có ấm áp đi chăng nữa. Một tình yêu không phải lúc nào cũng luôn có hạnh phúc và nụ cười. Một đời người không biết trước được mất, dù dài hơi hay ngắn hạn, không thể chỉ cố bước trên mãi một con đường và nhìn lại chỉ có đắng cay với nước mắt. Em biết không, sau khi chia tay tình đầu, anh đã thử trao tim yêu đến với vài người, dùng lòng chân thành mà cảm phục trái tim họ.

Anh lại nhận ra mình chưa bao giờ biết yêu là như thế nào. Anh chỉ đang cố gượng tìm kiếm một mối tình thay thế, anh làm họ tổn thương. Anh xin lỗi họ và cầu mong họ hiểu cho anh vì đã không cố gắng đến gần hơn nữa. Anh chọn cách ra đi khỏi vòng tay lạc hướng ấy. Rồi anh một mình với cuộc đời, không phải là tìm một vòng tay nào đó không yêu thương ôm lấy, để nương tựa và tự ngộ nhận đó là bờ bến của thương yêu. Anh dần quen với cảm giác một mình, cô đơn là một phần của cuộc sống, một cuộc sống tự do, không ràng buộc. Những ngày tháng ấy, anh ung dung dạo phố một mình, cà phê một mình, đọc sách một mình, nghe nhạc một mình,… Thỉnh thoảng xao lòng khi thấy vài đôi tình nhân cầm tay nhau trong chiều nhẹ gió, những cô gái được người yêu che chở đón đưa vội vã vì những cơn mưa. Đơn giản, anh thích ngắm nhìn những người yêu nhau, như nhắc lại lòng mình một lần nữa.

Anh hoài nghi cho chính niềm tin và hy vọng có một người quan tâm đến anh, dù chỉ cần hỏi vài câu hỏi bâng quơ, hay đơn giản giành cho hơn một thứ tình cảm giận hờn nào đó. Anh chỉ mong chờ một người như em thôi và đã tìm thấy. Em như ngủ quên trong hơi thở nhạt màu khi ánh chiều dần phai hững hờ. Em ngẩn ngơ như khoảng lặng trong bản nhạc đã cũ. Anh đã rung động, hạnh phúc thật giản dị, nó không hề xa vời như anh từng mong cầu. Em trong trẻo như nắng Sài Gòn dù đôi lúc có chút ngây ngô khó hiểu. Em kiều diễm nhưng lặng lẽ và tha thiết như mưa.

Anh đã rất vất vả mới tìm thấy em, luôn lo âu và mệt nhoài tâm tư những lúc không có em. Anh sợ em bảo anh hãy dừng lại và đừng cố yêu em. Nhiều năm nay anh đã quen sống với cách không biết nhớ đến ai, quên cách mơ thấy người mình yêu trong từng giấc ngủ, quên cả cách đặt hình ảnh một người nào đó vào trong mọi ngóc ngách của trái tim. Anh sợ rằng lời yêu vội vàng sẽ khiến em bắt anh phải quên. Anh thật sự rất sợ, dù chỉ là những điều huyễn hoặc tự trong lòng. Có lẽ anh chưa yêu đủ để em cảm nhận được tình cảm. Anh sẽ chờ em yên vui, chờ em xác định một con đường phía trước cùng anh song bước, anh sẽ nói: “Anh yêu em”.
Nguyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Disqus Shortname

Put your ad code here

Comments system